Tôi là Phạm Mai Hương (33 tuổi, quê ở Đà Nẵng), một blogger kiêm người sáng lập dự án du lịch bụi Mertrip Adventure. Cách đây 5 năm, khi bé Mỡ - con gái của tôi - mới 4 tháng tuổi, tôi đã đưa bé đi roadtrip khắp Việt Nam. Đây cũng là khởi đầu cho những chuyến đi sau này.
Năm 3 tuổi, tôi bắt đầu đưa con ra nước ngoài. Một phần làm quen với cuộc sống không giới hạn, học cách thích nghi và kết nối với thế giới. Phần còn lại vì đam mê khám phá của chính tôi.
Tôi quan niệm rằng một người mẹ hạnh phúc sẽ mang lại hạnh phúc cho con. Khi lớn lên, con sẽ hiểu được hạnh phúc do mình tự tạo dựng, không ràng buộc bởi bất kỳ khuôn khổ nào.
Đến thời điểm hiện tại, bé Mỡ có thể tự hào khoe với các bạn về hành trình 18 ngày ở Pakistan, 10 ngày ở Ấn Độ, 10 ngày ở Thái Lan và 40 ngày ở 3 nước châu Phi.
4 năm kết nối với châu Á
Việc đưa một bé nhỏ rong ruổi nhiều ngày không quá khó khăn với bản năng của một người làm mẹ. Tinh thần phiêu lưu của con trong từng chuyến đi luôn khiến tôi bất ngờ và tự hào.
Con có thể thích nghi với nhiệt độ thay đổi liên tục từ -17 độ C đến 50 độ C, ngủ ngon trên lưng ngựa hay chiếc xe chạy qua đường đá lởm chởm. Điều này không chỉ làm nhẹ đi thử thách mà còn mang lại nguồn động lực cho tôi.
Tôi muốn con học từ thực tế, từ thiên nhiên thay vì chỉ ngồi trong lớp học.
Năm con 3 tuổi, tôi đặt mục tiêu đưa con đến Pakistan vì ấn tượng với cảnh sắc. Dù gắn với nhiều định kiến không hay, tôi vẫn có niềm tin đất nước này không chỉ toàn điều đáng sợ.
Trong 18 ngày, hai mẹ con roadtrip với tổng quãng đường 2.500 km. Địa hình hiểm trở là một thử thách không hề nhỏ. Những cung đường đèo bo cua gắt gao, một bên là vách núi dựng đứng, một bên là vực sâu. Trên con đường đá "nguy hiểm thứ 2 trên thế giới" đến Fairy Meadow - vùng đồng cỏ ở độ cao hơn 3.400 m - tôi và con không dám nhìn xuống độ sâu hun hút phía dưới.
Tiếp đó, để tới được sông băng Passu, tôi phải địu con suốt quãng đường dài dưới trời lạnh buốt, những ngọn núi cũng nhuộm trắng tuyết. Bù lại, vẻ đẹp khắc nghiệt, khô cằn đầy ấn tượng của nơi đây khiến tôi vỡ òa hạnh phúc.
Những ngày đầu ở Pakistan, bé Mỡ rất sợ người lạ, không chịu đùa giỡn. Sau ít hôm, con dần mở lòng và làm quen được một số người bản địa.
Lần đầu trong đời, con được đùa nghịch trên lớp tuyết dày.
Năm con 3,5 tuổi, tôi đưa con đến vùng Kashmir - "thiên đường hạ giới" ở phía Tây Bắc của Ấn Độ. Vào mùa đông, vùng đất này hóa tranh với những ngọn núi phủ tuyết trắng xóa và hồ nước trong veo như pha lê.
Mặc kệ cái lạnh cứa da thịt, hai mẹ con vẫn cưỡi ngựa trong rừng thông ở Pahalgam - thung lũng của những người chăn cừu. Bé Mỡ ngồi phía trước, nhỏ bé nhưng đầy can đảm. Con nhoài người, cố gắng ôm lấy chú ngựa, chạm nhẹ bờm, cười khúc khích khi gió lạnh tạt vào mặt, còn tôi ngồi phía sau choàng tay qua con.
Trong từng bước đi giữa thế giới bao la, tôi đóng vai người bạn đồng hành đáng tin cậy của con. Ở từng vùng đất, sợi dây kết nối vô hình giữa mẹ và con ngày càng nối dài.
Năm con 4,5 tuổi, hai mẹ con đến Thái Lan tham gia lễ hội thả đèn Yipeng. Cảnh tượng quá đỗi huyền diệu khi hàng nghìn chiếc đèn cùng lúc được thả bay lên bầu trời đêm. Mỗi chiếc đèn như gửi gắm một điều ước, một niềm hy vọng.
Bé Mỡ đứng ngắm, đôi mắt lấp lánh niềm vui và sự ngạc nhiên. Con kéo tay tôi, hỏi về điều ước. Tôi thì thầm với con về những điều tốt đẹp nhất, cho tương lai của con và cho ước mơ khám phá thế giới của chính mình. Giây phút tiếng reo hò của dòng người vang lên, bầu trời bừng sáng, hai mẹ con ôm nhau dưới sự rộng lớn của thế giới.
Phá bỏ giới hạn ở châu Phi
Vài tháng sau chuyến đi Thái Lan, tôi đưa con đến Namibia, Ethiopia và Madagascar. Thời gian ở châu Phi, con được tiếp xúc với hơn 10 bộ lạc cổ đại, gặp nhiều loài vật hoang dã trước giờ chỉ thấy trên tivi và sách vở. Mỗi đất nước đều mang đến những cảm xúc rất riêng.
Ban đầu, bé Mỡ có phần e dè khi gặp những người châu Phi với làn da đen sẫm, diện trang phục kỳ lạ. Con bám chặt lấy tôi, ánh mắt ngỡ ngàng, nhưng khi giao lưu với các bộ lạc cổ đại hay tham gia vào lễ hội truyền thống, con dần mở lòng với sự đa dạng của thế giới. Từ một bé nhỏ nhút nhát, con dạn dĩ và tôn trọng sự khác biệt văn hóa.
Đến nhiều nơi, con dần học được cách yêu thương và tôn trọng những người khác biệt với mình.
Trong mắt hai mẹ con, Namibia là vùng đất hoang sơ nhưng đầy sức sống. Nơi đây có DeadVlei - cánh đồng cây chết giữa lòng sa mạc cổ - hiện lên như một bức tranh siêu thực với sắc đỏ của cát hòa quyện cùng bóng đen cằn cỗi của những thân cây khô.
Tôi và con bị cuốn hút bởi bộ lạc Himba - nơi có những người da đỏ với mái tóc tết đặc trưng. Họ nổi tiếng với việc không tắm, chỉ dùng bùn đỏ để vệ sinh. Tôi nhớ ánh mắt tò mò của bé Mỡ khi thấy các cô gái xông khói để tiết kiệm nước. Đó là một bài học lớn cho con về sự khác biệt và khả năng thích nghi của con người trước thiên nhiên.
Ethiopia lại là hành trình xuyên không gian và thời gian. Tôi và con say mê khám phá bộ lạc cổ đại ở thung lũng Omo - nơi dấu ấn văn hóa của con người gìn giữ từ bao đời. Tiếp đến là những nhà thờ đá cheo leo giữa trời ở vùng Tigray, như khắc sâu đức tin vào vách núi.
Bộ lạc Omo để lại trong tôi cảm xúc mạnh mẽ. Những vết sẹo chằng chịt trên lưng của phụ nữ khiến tôi không khỏi ám ảnh. Mỗi vết sẹo là dấu ấn của những trận roi khốc liệt mà họ phải chịu đựng trong nghi lễ trưởng thành. Tôi chần chừ khi kể con nghe về câu chuyện này, nhưng con lại chăm chú lắng nghe với ánh mắt buồn bã. Sau những chuyến đi, bé Mỡ đã biết cảm thông với nhiều hoàn cảnh.
Đến vùng đất khắc nghiệt như Danakil, thay vì nản lòng vì cái nóng, con lại quan sát xung quanh và không ngừng hỏi những câu thú vị về môi trường.
Những ngày cuối ở Ethiopia, tôi đưa con đến Danakil - vùng đất khắc nghiệt bậc nhất hành tinh - khi chuẩn bị sẵn sàng về thể chất lẫn tinh thần. Danakil nổi tiếng với môi trường sống khô hạn, nhiệt độ khoảng 50-60 độ C, hoàn toàn không có dịch vụ du lịch.
Trời nóng hừng hực từ sáng đến tối, mỗi bước chân trên cát như chạm vào lửa. Tôi bất ngờ khi con nhanh chóng thích nghi, tò mò về cánh đồng muối trắng xóa, suối nước nóng phun trào từ lòng đất hay hồ axit với màu sắc rực rỡ và khói mù bao quanh.
Ban đêm, hai mẹ con ngủ trên chiếc giường tre ọp ẹp, không điện, không Internet. Dưới bầu trời đêm, con dường như quên đi khó khăn, háo hức chỉ tay lên cao khoe ông sao. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhận ra đôi khi sự giản đơn lại mang đến cảm xúc sâu sắc, nhất là khi không có công nghệ làm phân tán sự kết nối giữa người với người.
Đến Madagascar, tôi và con gặp bộ lạc Mikea sống nguyên thủy giữa rừng. Bé Mỡ thoáng bối rối khi thấy người dân co rúm, tay che mặt vì e ngại. Sau vài giờ, con giao lưu một cách tự tin và theo dõi chăm chú cách họ tạo lửa từ những cọng gỗ khô.
Những thay đổi này chính là món quà lớn nhất mà các hành trình mang lại cho con, tạo bước đệm cho cuộc sống đầy hiểu biết và lòng nhân ái sau này.
Sắp tới, tôi sẽ đưa con đến Nga để tìm cực quang, ngắm hồ băng Baikal sâu nhất thế giới, thăm ngôi làng của ông già Noel và cưỡi tuần lộc như con mơ ước.
Vào mùa hè năm sau, hai mẹ con đến Peru để tìm hiểu nền văn minh Inca huyền thoại, ngắm bầu trời sao đẹp nhất thế giới ở Chile và trải nghiệm cánh đồng muối Salar de Uyuni ở Bolivia.
Mùa thu, hành trình sẽ tiếp tục ở Kenya và Tanzania. Tại đây, con sẽ có cơ hội chứng kiến cuộc di cư lớn của động vật hoang dã.
Zingnews